Mình khổ chẳng qua là vì mong mọi vật, mọi việc diễn ra theo ý mình.
Chim có đường bay của nó, cây có hướng mọc của cây.
Mỗi người có cách hành xử của riêng họ.
Muốn nhẹ lòng, hãy từ bỏ những phán xét của người khác và biết chấp nhận mọi điều xung quanh, ngay phút đó bình yên trong cuộc sống tràn về...
Có những chuyện, cần hờ hững thì hờ hững, điều gì có thể bỏ qua thì mình cứ vui vẻ bỏ qua.
Người nào muốn lấn lướt thì mình cứ mặc cho họ lấn lướt, hơn thua chi những “cái tôi” trên đường đời, cuối cùng đều trở thành vô nghĩa.
Cuộc đời, nếu như chỉ biết nhớ không biết quên, chỉ biết tính toán mà không biết cho qua, chỉ biết khôn khéo mà không biết vụng về… sẽ chỉ làm chúng ta luôn nặng nề, phiền não.
Mình khổ chẳng qua là vì mình để ý quá nhiều đến ánh nhìn của người khác
Mình quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Đây là bản năng.
Theo lẽ tự nhiên, mình muốn họ yêu thích, kính trọng và ngưỡng mộ.
Mình làm những việc mà mình biết sẽ nhận được phản hồi tích cực từ bạn bè, đồng nghiệp, người thân và thậm chí là cả người quen.
Nhưng mình cố làm vừa lòng người khác, mình đã làm vừa lòng mình chưa?
Chỉ biết lưu tâm đến những gì người khác nghĩ và mình sẽ mãi là tù nhân của họ.
Sống theo đánh giá và ý kiến của người khác, người khổ chỉ là mình mà thôi.